Thầy
Lê Văn Thắng là giáo viên tại Trường Mầm non Thanh Kim, huyện Sa Pa,
tỉnh Lào Cai. Thầy là chủ nhiệm lớp ghép mẫu giáo cho trẻ 4 tuổi với
tổng số 31 học sinh. Trong đó có 6 em 5 tuổi, 8 em 4 tuổi và 7 em 3
tuổi.
Ba lần thoát chết
Năm
2011, sau khi tốt nghiệp Trường Đại học Hùng Vương (Phú Thọ), thầy Lê
Văn Thắng nộp hồ sơ xin công tác tại các điểm trường tiểu học. Nhưng vì
năm đó ngành mầm non tại huyện Sa Pa bị thiếu hụt nhân sự, thầy Thắng
được chuyển về dạy tại Trường Mầm non Thanh Kim.
Khi thầy Thắng
bộc bạch ý định về miền núi giảng dạy với mẹ, bà hết sức phản đối. Nhưng
không chịu bỏ cuộc, thầy tích cực thuyết phục và cho mẹ thấy sự quyết
tâm "gieo chữ" về các vùng khó khăn của mình.
Sau khi nhận được sự
đồng ý của mẹ, thầy Thắng khăn gói lên Sa Pa để thực hiện nghĩa vụ của
người "cõng chữ" cho các em học sinh dân tộc thiểu số.
Trong khoảng thời gian sinh sống và công tác tại đây, thầy Thắng đã có trải nghiệm ba lần… thoát chết.
Thầy kể: "Năm 2013, khi đang trên đường xuống dốc thì xe tôi bị mất phanh.
Lúc đó tôi tỉnh táo và nhảy xuống xe kịp thời. Mặc dù xe bị hư hỏng nặng nhưng tôi cảm thấy may mắn vì đã sống sót.
Lần
thứ hai vào năm 2014, tôi bị bệnh nặng và những tưởng tôi không qua
khỏi. Khi đó người dân sử dụng phương pháp châm cứu của dân tộc Dao Đỏ.
Tôi lại lần hai may mắn thoát chết.
Đến năm 2021, lúc đang chở hai con thì xe tôi đột ngột mất phanh. Lúc này tôi cũng kịp thời tỉnh táo và ôm con nhảy khỏi xe".
Cái duyên với nghề
"Thú
thật, lúc đầu lên đây nhận nhiệm vụ tôi có hơi hụt hẫng. Đây không phải
là chuyên môn, định hướng ban đầu nên tôi không có nhiều kiến thức, kỹ
năng giảng dạy cho trẻ từ 1-2 tuổi.
Hình thức dạy học bị thay
đổi. Tôi từ người thầy cầm phấn viết bảng thành người thầy chăm lo, săn
sóc cho trò từng miếng ăn, giấc ngủ", thầy Thắng nói.
Thầy Thắng
cho biết: "Trong các hoạt động văn nghệ thì cách thức truyền tải cử chỉ,
động tác của tôi có phần không uyển chuyển, mềm mại bằng các cô giáo
khác. Tôi cũng đã ngoài 40 nên trong các hoạt động nhảy múa và ca hát
tôi còn gặp nhiều hạn chế".
Thầy tâm sự, mỗi đêm thức đều thức
đến tận khuya soạn giáo án, tham khảo nhiều tài liệu chuyên môn để chuẩn
bị kịp, kỹ càng cho các bài giảng. Nhà trường và ban giám hiệu luôn
giúp đỡ, tạo điều kiện cho thầy trong quá trình công tác.
Bản thân
thầy Thắng mỗi ngày đều không ngừng nỗ lực trau dồi nghiệp vụ mầm non
qua bạn bè, sách báo, Internet, các tiết chuyên đề.
Đặc
biệt, thầy Thắng tiết lộ, bên cạnh thầy còn có một người vợ cũng là
giáo viên mầm non đã san sẻ tinh thần và bổ sung cho thầy nhiều kỹ năng
chuyên môn để thầy nhanh chóng vượt qua những khó khăn ban đầu.
Khi
mới được phân về trường mầm non, thầy Thắng có phần hơi… ngại. Theo
thầy, mọi người thường gọi là "cô giáo mầm non" chứ ít ai gọi là "thầy
giáo mầm non".
Dù việc trở thành giáo viên mầm non nằm ngoài dự
tính, nhưng thầy Thắng vẫn vui vẻ, đón nhận và xem mọi việc đến với thầy
đều như một cái duyên.
Ấp ủ giấc mơ được dẫn dắt học trò qua bến
đò của tri thức từ năm cấp 3, nên cho dù bằng hình thức nào, thầy Thắng
vẫn nỗ lực hết mình và không câu nệ.
Cô Lương Ánh Nguyệt, đồng
nghiệp của thầy Thắng, nhận xét: "Thầy Lê Văn Thắng là một người thầy
luôn được học trò yêu quý, kính trọng.
Đối với các hoạt động tại
trường lớp, thầy Thắng luôn là một người rất nhiệt tình. Thầy luôn tự
mình trang trí các lớp học sao cho thật màu sắc. Thầy còn trồng rau và
chăm sóc cây cối để đảm bảo rau sạch cho trẻ ăn hàng ngày".
Vượt qua khó khăn vì học trò
Thầy Thắng chăm sóc, giáo dục
cho trẻ từ 1-2 tuổi. Đa phần học sinh là người dân tộc Dao Đỏ và
H'mông. Hơn nữa, trẻ còn nhỏ chỉ quen với tiếng mẹ đẻ nên thầy Thắng
buộc phải học tiếng dân tộc.
"Ngoài việc học tiếng thông qua quá
trình giao tiếp với người dân và học sinh ở độ tuổi lớn hơn, tôi thường
dành ra khoảng 1-2 tiếng mỗi ngày để tự học.
Dần dà, khi biết tiếng nhiều hơn, tôi chuyển sang giảng dạy song ngữ với trẻ", thầy nói.
Ngoài
khó khăn trong giao tiếp, thầy Thắng còn gặp nhiều hạn chế trong môi
trường công tác vì điểm trường thiếu thốn cơ sở vật chất và thiết bị dạy
học.
Toàn
trường chỉ có một máy chiếu phục vụ cho việc giảng dạy. Đến tận năm
2014, điểm trường thầy Thắng công tác mới có mạng internet. Trước đó,
thầy Thắng đã phải tự trang bị, mua một chiếc D-Com 3G phục vụ cho công
tác dạy học và thông tin.
Về việc di chuyển đến trường học, thầy bộc bạch: "Hệ thống giao thông
đi lại rất khó khăn và vất vả. Đường cao và dốc, nhiều đá khó lưu
thông. Hơn thế nữa, vào mùa mưa bão, đường trơn trượt cũng gây cho chúng
tôi không ít trở ngại khi di chuyển.
Có những đợt vì đường khó lưu thông, giáo viên tại trường phải đi bộ hàng chục cây số để đến điểm dạy".
Vì
Trường Mầm non Thanh Kim nằm ở trên núi và cách xa chợ nên vào mỗi cuối
tuần thầy Thắng phải đi 4km xuống núi để mua thêm thức ăn dự trữ. Những
hôm trời mưa không thể di chuyển bằng xe máy, thầy Thắng thường phải đi
bộ qua con suối để đến được các điểm chợ.
Đa phần các thực phẩm
thầy Thắng lựa chọn sẽ là thực phẩm khô như cá, lạc... với khả năng trữ
đông lâu: "Đời sống mầm non tại nơi đây còn nhiều hạn chế. Song, những
người thầy, người cô như chúng tôi vẫn nỗ lực để mang cho trẻ một môi
trường giáo dục tốt nhất".
Hiện
tại, thầy Lê Văn Thắng đã hoàn thành xong chương trình giáo dục mầm
non. Trong tương lai, thầy sẽ tiếp tục đồng hành, trực tiếp giảng dạy
tại địa bàn huyện Sa Pa, tỉnh Lào Cai.